Điểm qua 3 điểm sau đây trong 30 giây về “tương quan nhân vị” của Thiên Chúa để chuẩn bị cho Thánh Lễ của bạn

Điểm qua 3 điểm sau đây trong 30 giây về “tương quan nhân vị” của Thiên Chúa để dọn lòng-chuẩn bị cho các Thánh Lễ (trong tuần này) của bạn
Aleteia, Lm. Paweł Rytel-Andrianik

Vị Mục Tử Nhân Lành là biểu tượng đã có từ thời sơ khai của Kitô giáo, được khắc hoạ nơi các Hang Toại Đạo hay Đất Thánh, hoặc Nghĩa Trang dưới lòng đất (catacombs) tại Rô-ma.

Có lẽ, chúng ta đều yêu mến Vị Mục Tử Nhân Lành này rất nhiều, bởi vào một giai đoạn nào đó trong đời, chúng ta sẽ nghiệm thấy chính mình nơi hình ảnh ấy.

1. Lời mở đầu

Nơi Kinh Thánh, chúng ta thấy rằng: Chúa Giêsu thường dùng dụ ngôn để diễn tả một cách sâu sắc về điều gì đó. Người thường lấy những thí dụ từ chính đời sống hằng ngày để mọi tầng lớp người nghe có thể hiểu được cách rõ nhất về ý nghĩa nơi các dụ ngôn ấy.

Rằng, những câu chuyện dụ ngôn nơi Kinh Thánh đã chép đều mang giá trị vượt thời gian và thật liên hệ với thời đại ngày nay của chúng ta.

2. Những điểm then chốt

a) “Người nào trong các ông có một trăm con chiên mà bị mất một con, lại không để chín mươi chín con kia ngoài đồng hoang, để đi tìm cho kỳ được con chiên bị mất? (Lc 15, 4; Mt 18, 12)

Mỗi con người hay mỗi nhân vị đều thật quan trọng đối với Thiên Chúa, đặc biệt là những ai lầm lạc, hay những ai đang ở rất xa Người. Thiên Chúa để lại chín mươi chín người hiện không cần trợ giúp, và Người đi kiếm tìm một tội nhân.

Quả đây không chỉ là câu chuyện từ nhiều thế kỷ trước, mà câu chuyện này vẫn tiếp tục diễn ra ngày nay, và tại chính nơi chúng ta đang sống.

b) Khi “Tìm được rồi, người ấy mừng rỡ vác lên vai. Về đến nhà, người ấy mời bạn bè, hàng xóm lại, và nói: “Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được con chiên của tôi, con chiên bị mất đó.” (Lc 15, 5-6; Mt 18, 13)

Khi Thiên Chúa tìm thấy được một người đã lạc mất, Người không khiển trách họ, hay không quở trách hoặc trách móc về lỗi lầm của họ, nhưng Người “mừng rỡ vác nó lên vai” (Lc 15, 5). Và nhờ đó mà họ được trở về nhà.

Hình ảnh tuyệt mỹ về Vị Mục Tử Nhân Lành thật cảm động và tuyệt đẹp đến nỗi đã được khắc họa nên tại những nơi cầu nguyện của các cộng đoàn ngay từ những thế kỷ đầu tiên của Kitô giáo, và biểu tượng ấy vẫn còn được phổ biến cho đến ngày nay.

Đó có lẽ là vì mỗi người chúng ta ở một giai đoạn nào đó trong đời đều nghiệm thấy chính mình trong hình ảnh Vị Mục Tử Nhân Lành cùng con chiên ấy.

c) “Cũng thế, tôi nói cho các ông hay: giữa triều thần Thiên Chúa, ai nấy sẽ vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn sám hối.” (Lc 15, 10)

Đây chính là tương quan nhân vị của Đức Chúa là Thiên Chúa chúng ta, được truyền trao qua các thiên thần, và là gương mẫu cho mỗi người chúng ta.

Vì thế, chúng ta cũng nên tìm kiếm dù chỉ một người lạc lối, hãy “vui mừng vác họ lên vai” và hỉ hoan khi họ - anh chị em của chúng ta trở về cùng Chúa.

3. Vậy, hôm nay đây ta hãy tự hỏi chính mình

a) Đến bao giờ thì Đức Chúa là Thiên Chúa tìm thấy tôi và “vui mừng vác tôi lên vai” và đưa tôi về nhà?

b) Tôi có quan tâm đến (dù chỉ) một người nào không, hay tôi tỏ ra thờ ơ/ lãnh đạm?

c) Và hôm nay tôi sẽ làm gì và làm thế nào để đi ra và tìm kiếm một ai đó đang cách xa Chúa?

Nguồn bài viết: “Mass prep – 3 points/30 seconds: God’s personalism”, Fr. Paweł Rytel-Andrianik, aleteia.org, 10/09/2022, truy cập ngày 21/04/2024
Maria Ngọc Tỷ lược dịch

Nhận xét

Bài đăng phổ biến