VÌ SAO NGƯỜI CÔNG GIÁO LẠI MUỐN TRÔNG THẤY DI CỐT CỦA MỘT VỊ THÁNH?
Vào Chúa Nhật, ngày 5 tháng 10, Vatican công bố rằng lần đầu tiên sau 800 năm, mọi người sẽ có dịp chiêm ngưỡng Thánh tích của Thánh Phanxicô Assisi, cụ thể là xương Thánh của ngài, vào năm 2026. Cuộc trưng bày kéo dài suốt một tháng này sẽ là một phần trong chương trình kỷ niệm 800 năm ngày qua đời của vị Thánh được yêu mến.
Thông tin về việc xương Thánh của Thánh Phanxicô sẽ được trưng bày công khai đã nhanh chóng thu hút sự chú ý trên mạng xã hội, khơi dậy hai luồng phản ứng rõ rệt. Một số người bày tỏ sự thích thú, thốt lên: “Thật tuyệt vời!” — trong khi những người khác lại ngạc nhiên và tự hỏi: “Tại sao chứ? Vì sao người Công giáo lại muốn nhìn thấy xương của một vị Thánh?”
Mặc dù phần lớn những phản ứng ngỡ ngàng đến từ những ai chưa phải là người Công giáo, nhưng ngay cả một số tín hữu Công giáo cũng thừa nhận rằng họ cảm thấy bối rối trước thông tin này.
Vậy, “Thánh tích” thực chất là gì?
Người Công giáo có buộc phải tôn kính Thánh tích không?
Và điều gì khiến con người được thôi thúc đến gần, để tôn kính những di tích thánh thiêng ấy?
𝐓𝐡𝐚́𝐧𝐡 𝐭𝐢́𝐜𝐡 – 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐝̄𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐜𝐚̆𝐧 𝐛𝐚̉𝐧
Trong truyền thống Công giáo, Thánh tích được phân thành ba bậc: loại thứ nhất, loại thứ hai và loại thứ ba.
Thánh tích loại thứ nhất là một phần thân thể của vị Thánh, chẳng hạn như xương Thánh của Thánh Phanxicô Assisi hay những sợi râu của Thánh Maximilian Kolbe.
Những vật dụng từng thuộc về một vị Thánh, chẳng hạn như áo choàng, găng tay hoặc các đồ dùng cá nhân khác, được gọi là Thánh tích loại thứ hai, theo chia sẻ của Julie Fitts Ritter, Giám đốc điều hành Tổ chức Padre Pio Foundation of America, trong cuộc phỏng vấn với Aleteia hồi tháng Sáu. Tổ chức này dự kiến sẽ đưa các Thánh tích loại thứ hai của Thánh Padre Pio, bao gồm áo dòng của ngài, đến Hoa Kỳ vào cuối năm nay.
Thánh tích loại thứ ba là những vật đã được chạm đến Thánh tích loại thứ nhất hoặc loại thứ hai.
𝐍𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐂𝐨̂𝐧𝐠 𝐠𝐢𝐚́𝐨 𝐜𝐨́ 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐝̄𝐚𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐨̛̀ 𝐩𝐡𝐮̛𝐨̛̣𝐧𝐠 𝐡𝐚𝐲 𝐭𝐨̂𝐧 𝐭𝐡𝐨̛̀ 𝐱𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐜𝐨̂́𝐭 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠?
Thưa, không. Người Công giáo tôn kính, chứ không thờ phượng các Thánh tích, bà Julie Fitts Ritter chia sẻ với Aleteia. Từ “tôn kính” (venerate) có nghĩa là bày tỏ lòng kính trọng và trân quý.
Theo bà Ritter, các Thánh tích có ý nghĩa đặc biệt vì chúng là dấu chỉ hữu hình và cụ thể nối kết chúng ta với các vị Thánh và đời sống thánh thiện mà các ngài đã sống.
“Tôi tin rằng các Thánh tích khơi dậy đức tin nơi con người, giúp họ cảm nghiệm mối tương quan thiêng liêng sâu xa hơn với vị Thánh – và cuối cùng là với chính Đức Giêsu,” bà nói.
Việc tôn kính một Thánh tích, theo bà Ritter, “là một cách giúp con người được quy tụ lại với nhau.”
Bà cũng chia sẻ thêm:
“Các Thánh tích, nói chung, thường gắn liền với những phép lạ và ơn hoán cải; và trong trường hợp của Thánh Padre Pio, ngài chắc chắn được biết đến với cả hai điều ấy.”
𝐂𝐚́𝐜 𝐓𝐡𝐚́𝐧𝐡 𝐭𝐢́𝐜𝐡 𝐜𝐨́ 𝐧𝐠𝐮𝐨̂̀𝐧 𝐠𝐨̂́𝐜 𝐭𝐮̛̀ 𝐊𝐢𝐧𝐡 𝐓𝐡𝐚́𝐧𝐡 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠?
Thưa, có. Những phép lạ gắn liền với các Thánh tích được ghi chép trong cả Cựu Ước lẫn Tân Ước.
Trong Sách Các Vua quyển thứ hai, có kể lại câu chuyện về một người đàn ông được đem đi chôn cất. Khi toán quân Mô-áp tràn đến xâm nhập xứ sở, những người đang lo việc mai táng hoảng sợ vất xác người đó vào phần mộ của ngôn sứ Ê-li-sa, rồi vội vã bỏ chạy để thoát thân.
Nhưng khi “người chết vừa đụng phải hài cốt của ông Ê-li-sa thì sống lại và đứng thẳng dậy.” (2V 13, 20-21)
Trong Tin Mừng theo Thánh Mác-cô, ta thấy hình ảnh một người phụ nữ dường như tuyệt vọng vì bị rong huyết đã mười hai năm nhưng mãi không khỏi dù đã chạy chữa đến tán gia bại sản và bệnh tình ngày càng nặng thêm, bà chỉ mong được chạm vào áo choàng của Đức Giêsu – điều mà ta có thể gọi là một “Thánh tích hạng hai”, dù đó là vật chạm trực tiếp đến chính Đức Kitô, chứ không phải một vị Thánh. Người phụ nữ tin rằng nếu chạm được, bà sẽ được chữa lành.
“Được nghe đồn về Đức Giê-su, bà lách qua đám đông, tiến đến phía sau Người, và sờ vào áo của Người. Vì bà tự nhủ: “Tôi mà sờ được vào áo Người thôi, là sẽ được cứu.” Tức khắc, máu cầm lại, và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh.” (Mc 5, 27-29)
Và trong Sách Công vụ Tông đồ, các Thánh tích liên quan đến Thánh Phaolô cũng được ghi nhận là nguồn mạch của những phép lạ phi thường.
“Thiên Chúa dùng tay ông Phao-lô mà làm những phép lạ phi thường, đến nỗi người ta lấy cả khăn cả áo đã chạm đến da thịt ông mà đặt trên người bệnh, và bệnh tật biến đi, tà thần cũng phải xuất.” (Cv 19, 11-12)
𝐍𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐂𝐨̂𝐧𝐠 𝐠𝐢𝐚́𝐨 𝐜𝐨́ 𝐛𝐮𝐨̣̂𝐜 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐝̄𝐞̂́𝐧 𝐜𝐡𝐢𝐞̂𝐦 𝐧𝐠𝐚̆́𝐦 𝐓𝐡𝐚́𝐧𝐡 𝐭𝐢́𝐜𝐡 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠?
Thưa, hoàn toàn không. Việc cảm thấy hơi ngần ngại, hay thậm chí không thoải mái trước ý tưởng đến xem xương cốt của một vị Thánh là điều hết sức tự nhiên. Không ai bị buộc phải tôn kính hay chiêm bái Thánh tích cả.
Đôi khi, việc tận mắt nhìn thấy một Thánh tích cũng có thể là một trải nghiệm khó khăn về mặt cảm xúc đối với một số người — chẳng hạn như khi mộ phần của Thánh Têrêsa thành Avila được mở ra hồi đầu năm nay.
Tuy vậy, Julie Fitts Ritter khuyên rằng, đôi khi, người ta có thể bất ngờ trước ơn lành nhận được nếu họ sẵn lòng mở lòng và cho bản thân cơ hội ấy.
“Nếu ai đó cảm thấy lo lắng khi đến chiêm ngắm Thánh tích,” bà nói,
“tôi chỉ muốn nói với họ rằng đây là một trải nghiệm tuyệt đẹp, và sự hiện diện gần các Thánh tích ấy có thể mang lại cho họ một cảm giác bình an sâu thẳm.”
Maria Ngọc Tỷ chuyển ngữ
Nguồn: “Why would a Catholic want to see a saint’s bones?”, Christine Rousselle, aleteia.org, đăng tải ngày 07/10/2025, truy cập ngày 13/10/2025



Nhận xét
Đăng nhận xét